KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA
PHẨM “HIỆN BẢO THÁP”
THỨ MƯỜI MỘT
Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập - Hán DịchTỳ Kheo Thích Trí Tịnh - Việt Dịch
Lúc bấy giờ, trước Phật có tháp bằng bảy báu, cao năm trăm do-tuần, ngang rộng hai trăm năm mươi do-tuần, từ dưới đất nổi lên trụ ở giửa hư không; các món vật báu trau giồi, năm nghìn bao lơn, nghìn muôn phòng nhà, vô số tràng phan để nghiêm sức đó, chuỗi ngọc báu rủ xuống, muôn nghìn linh báu treo trên tháp. Bốn mặt đều thoảng đưa ra mùi hương gỗ ly-cấu chiên-đàn khắp cùng cả cõi nước.
Các phan lọng đều dùng bảy thứ báu, vàng, bạc, lưu ly, xa-cừ, mã-não, trân châu và mai-khôi hợp lại thành, cao đến ngang cung trời Tứ-thiên-vương, trời Đao-Lợi rưới hoa Mạn-đà-la cúng dường tháp báu.
Các trời khác và rồng, Dạ-xoa, Càn thát-bà, A-tu-la, Ca-lâu-la, Khẩn-na-la, Ma-hầu-la-dà, nhơn, phi-nhơn v.v... nghìn muôn ức chúng đều đem tất cả hoa, hương, chuỗi ngọc, phan lọng, kỹ nhạc mà cúng dường tháp báu, đồng cung kính tôn trọng ngợi khen.
Bấy giờ trong tháp báu vang tiếng lớn ra khen rằng: “Hay thay! Hay thay! Đức Thích-Ca Mâu-Ni Thế-Tôn! có thể dùng huệ lớn bình đẳng vì đại chúng nói kinh Diệu-Pháp-Liên-Hoa là pháp giáo hóa Bồ-Tát được chư Phật hộ niệm. Đúng thế! Đức Thích-Ca Mâu-Ni Thế-Tôn! như lời Phật nói đó, đều chân thật.”
[2]Bấy giờ, bốn chúng thấy tháp báu lớn trụ trong hư không, lại nghe trong tháp vang tiếng nói ra đều được pháp hỷ, lấy làm lạ chưa từng có, liền từ chỗ ngồi đứng dậy cung kính chấp tay rồi đứng một bên.
Lúc đó, có vị đại Bồ-Tát tên Đại-Nhạo-Thuyết biết lòng nghi của tất cả trời, người, A-tu-la, v.v... trong thế gian mà bạch Phật rằng: “Bạch Thế-Tôn! Do nhân duyên gì mà có tháp này từ đất nổi lên, lại ở trong tháp vang ra tiếng như thế?”
Lúc đó, Phật bảo ngài Đại-Nhạo-Thuyết Bồ-Tát: Trong tháp báu này có toàn thân Như-Lai, thời quá khứ về trước cách đây vô lượng nghìn muôn ức vô số cõi nước ở phương đông có nước tên Bảo-Tịnh, trong nước đó có Phật hiệu là Đa-Bảo, đức Phật đó tu hành đạo Bồ-Tát phát lời thệ nguyện lớn rằng: Nếu ta được thành Phật sau khi diệt độ trong cõi nước ở mười phương có chỗ nào nói kinh Pháp-Hoa, thời tháp miếu của ta vì nghe kinh đó mà nổi ra nơi trước để làm chứng minh khen rằng: Hay thay! Đức Phật đó thành Phật rồi lúc sắp diệt độ ở trong đại chúng trời, người bảo các Tỳ-kheo rằng: “Sau khi ta diệt độ muốn cúng dường toàn thân của ta thời nên dựng một tháp lớn.”
Đức Phật đó dùng sức nguyện thần thông nơi nơi chỗ chỗ trong mười phương cõi nước, nếu có nói kinh Pháp-Hoa, thời tháp báu đó đều nổi ra nơi trước, toàn thân Phật ở trong tháp khen rằng: Hay thay! Hay thay! Đại-Nhạo-Thuyết! Nay tháp của Đa-Bảo Như-Lai vì nghe nói kinh Pháp-Hoa nên từ dưới đất nổi lên khen rằng: “Hay thay! Hay thay!”
[3]Bấy giờ, ngài Đại-Nhạo-Thuyết Bồ-Tát do sức thần của đức Như-Lai mà bạch Phật rằng: “Bạch Thế-Tôn! Chúng con nguyện muốn thấy thân của đức Phật đó”. Phật bảo ngài Đại-Nhạo-Thuyết Bồ-Tát Ma-ha-tát: Phật Đa-Bảo đó có nguyện sâu nặng: “Nếu lúc tháp báu của ta vì nghe kinh Pháp-Hoa mà hiện ra nơi trước các đức Phật, có Phật nào muốn đem thân ta chỉ bày cho bốn chúng, thời các vị Phật của Phật đó phân thân ra nói pháp ở các cõi nước trong mười phương đều phải nhóm cả một chỗ, vậy sau thân của ta mới hiện ra”.
[4]Đại-Nhạo-Thuyết! Các vị Phật của ta phân thân nói pháp ở các cõi nước trong mười phương nay nên sẽ nhóm lại.
Ngài Đại-Nhạo-Thuyết bạch Phật rằng: “Thưa Thế-Tôn! Chúng con cũng nguyện muốn thấy các vị Phật của Thế-Tôn phân thân để lễ lạy cúng dường.”
Bấy giờ, Phật phóng một lằn sáng nơi lông trắng giữa chặn mày, liền thấy năm trăm muôn ức na-do-tha hằng-hà-sa cõi nước ở phương Đông. Các cõi nước đó đều dùng pha lê làm đất, cây báu, y báu để làm đồ trang nghiêm, vô số nghìn muôn ức Bồ-Tát đầy dẫy trong nước đó. Khắp nơi giăng màn báu, lưới báu phủ trên, đức Phật trong nước đó đều dùng tiếng lớn tốt mà nói các pháp, và thấy vô lượng nghìn muôn ức Bồ-Tát khắp đầy trong nước đó vì chúng sanh mà nói pháp. Phương Nam, Tây, Bắc, bốn phía, trên dưới chỗ tướng sáng lông trắng chiếu đến cũng lại như thế.
[5]Lúc đó, các Phật ở mười phương đều bảo chúng Bồ-Tát rằng: Thiện-nam-tử! Ta nay phải qua thế giới Ta-Bà, chỗ của đức Thích- Ca Mâu-Ni Phật, cùng để cúng dường tháp báu của Đa-Bảo Như-Lai.
Lúc bấy giờ, cõi Ta-bà liền biến thành thanh tịnh, đất bằng lưu ly, cây báu trang nghiêm, vàng ròng làm dây để giăng ngăn tám đường, không có các tụ lạc làng xóm, thành ấp, biển cả, sông ngòi, núi sông cùng rừng bụi. Đốt hương báu lớn, hoa mạn-đà-la trải khắp cõi đất, dùng lưới màn báu giăng trùm ở trên, treo những linh báu, chỉ lưu lại chúng trong hội này, dời các trời người để ở cõi khác.
Lúc đó các đức Phật đều đem theo một vị Bồ-Tát lớn để làm thị giả qua cõi Ta-bà đều đến dưới cây báu, mỗi mỗi cây báu cao năm trăm do-tuần, nhánh lá hoa trái thứ lớp rất trang nghiêm. Dưới các cây báu đều có tòa sư-tử cao năm do-tuần cũng dùng đồ báu tốt mà trau giồi đó.
Khi ấy, các đức Phật đều ngồi xếp bằng trên tòa này, như thế lần lượt đến khắp đầy cả cõi tam-thiên đại-thiên mà ở nơi thân của đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật phân ra trong một phương vẫn còn chưa hết.
Bấy giờ, đức Thích-Ca Mâu-Ni vì muốn dung thọ các vị Phật của mình phân thân, nên ở tám phương lại biến thành hai trăm muôn ức na-do-tha cõi nước, đều làm cho thanh tịnh, không có địa-ngục, ngạ-quỷ, súc-sanh cùng A-tu-la, lại cũng dời các hàng trời người để ở cõi khác.
Những nước của Phật biến hóa ra đó cũng dùng lưu ly làm đất, cây báu trang nghiêm cao năm trăm do-tuần, nhánh lá hoa trái đều có thứ lớp tốt đẹp, dưới cây đều có tòa báu sư-tử cao năm do-tuần, dùng các thứ báu để trau giồi. Những nước đó cũng không có biển cả sông ngòi và các núi lớn: Núi Mục-chân-lân-đà, núi Thiết-vi, núi Đại thiết-vi, núi Tu-di v.v... thông làm một cõi nước Phật, đất báu bằng thẳng, các báu xen lẫn nhau làm màn trùm khắp ở trên, treo các phan lọng, đốt hương báu lớn, các hoa trời báu trải khắp trên đất.
Đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật vì các Phật sẽ đến ngồi, nên ở nơi tám phương lại đều biến thành hai trăm muôn ức na-do-tha cõi nước, đều làm cho thanh tịnh, không có địa-ngục, ngạ-quỷ, súc-sanh và A-tu-la, lại dời các hàng trời người để ở cõi khác. Những nước biến hóa ra đó cũng dùng lưu ly làm đất, cây báu trang nghiêm, cao năm trăm do-tuần nhánh lá hoa trái thứ tự bằng báu cao năm do-tuần, cũng dùng chất báu tốt mà trau giồi đó.
Những nước này cũng không có biển cả sông ngòi và các núi: Núi Mục-chân-lân-đà, núi đại Mục-chân-lân-đà, núi Thiết-vi, núi đại thiết-vi, núi Tu-di v.v..., thông lại làm một cõi nước Phật đất báu bằng thẳng, các báu đương xen lẫn nhau thành màn trùm khắp ở trên, treo các phan lọng, đốt hương báu tốt, các thứ hoa trời báu trải khắp trên đất.
Bấy giờ, ở phương Đông, các đức Phật trong trăm nghìn muôn ức na-do-tha hằng-hà-sa cõi nước của đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật phân thân ra, thảy đều nói pháp đến nhóm ở cõi này. Tuần tự như thế, các đức Phật trong cõi nước ở mười phương thảy đều đến mỗi mỗi phương các đức Như-Lai ngồi khắp đầy trong bốn trăm muôn ức na-do-tha cõi nước.
[6]Lúc đó, các đức Phật đều ngồi tòa sư-tử dưới cây báu, đều sai vị thị giả qua thăm viếng đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật, đều đưa cho đầy bụm hoa báu mà bảo thị-giả rằng: Thiện-nam-tử! Ngươi qua đến núi Kỳ-xà-Quật, chỗ của đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật, theo như lời của ta mà thưa cùng Phật thế này: “Như-Lai có được ít bệnh ít khổ sức khỏe an vui, và chúng Bồ-Tát cùng Thanh-văn đều an ổn chăng?” Rồi đem hoa báu này rải trên Phật để cúng dường mà thưa rằng: “Đức Phật kia cùng muốn mở tháp báu này.” Các đức Phật sai người đến cũng như vậy.
Bấy giờ, đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật thấy các vị Phật của mình phân thân đến ngồi trên tòa sư-tử, đều nghe các Phật cùng muốn đồng mở tháp báu, Phật liền từ chổ ngồi đứng dậy trụ trên hư không, tất cả hàng bốn chúng đồng đứng dậy chấp tay một lòng nhìn Phật.
Khi ấy đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật dùng ngón tay hữu mở cửa tháp bảy báu vang ra tiếng lớn, như tháo khóa chốt mở cửa thành lớn.Tức thời tất cả chúng trong hội đều thấy đức Đa-Bảo Như-Lai ở trong tháp báu ngồi tòa sư-tử, toàn thân không rã như vào cảnh thiền định lại nghe Phật đó nói: “Hay thay! Hay thay! Thích-Ca Mâu-Ni Phật sướng thích nói kinh Pháp-Hoa đó, ta vì nghe kinh đó mà đến cõi này.”
Bấy giờ, hàng tứ chúng thấy đức Phật đã diệt độ vô lượng nghìn muôn ức kiếp về trước nói lời như thế đều khen là việc chưa từng có, đều đem hoa trời báu rải trên đức Phật Đa-Bảo và Phật Thích-Ca Mâu-Ni. Lúc đó đức Đa-Bảo Phật ở trong tháp báu chia nửa tòa cho Thích-Ca Mâu-Ni Phật mà nói rằng: “Thích-Ca Mâu-Ni có thể đến ngồi trên tòa này.” Tức thời đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật vào trong tháp báu ngồi xếp bằng trên nửa tòa đó.
Bấy giờ, hàng đại chúng thấy hai đức Như-Lai xếp bằng trên tòa sư tử trong tháp bảy báu thời đều nghĩ rằng: “Đức phật ngồi trên cao xa, cúi mong đức Như-Lai dùng sức thần thông làm cho bọn chúng con đều được ở trên hư không”.
Tức thời đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật dùng sức thần thông tiếp hàng đại chúng đều ở hư không, rồi dùng tiếng lớn mà khắp bảo đó rằng: “Ai có thể ở trong cõi Ta-bà này rộng nói kinh Diệu-Pháp Liên-Hoa nay chính phải lúc. Như-Lai không bao lâu sẽ vào Niết-bàn, Phật muốn đem kinh Pháp-Hoa này phó chúc cho có người”.
Khi ấy, đức Thế-Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:
[7]
Đấng Thánh-chúa Thế-Tôn. Dù diệt độ đã lâu Ở trong tháp báu này Còn vì pháp mà đến Các ông lại thế nào Há chẳng siêng vì pháp? Phật Đa-Bảo diệt độ Đã vô lượng số kiếp Nơi nơi đến nghe pháp Vì khó gặp được vậy. Phật kia bản nguyện rằng: Sau khi ta diệt độ Nơi nơi tháp ta qua Thường vì nghe Pháp-Hoa Lại vô lượng các Phật. Số nhiều như hằng sa Của ta phân thân ra Vì muốn đến nghe pháp Và cùng để ra mắt Phật diệt độ Đa-Bảo. Nên đều bỏ cõi đẹp. Cùng với chúng đệ tử Trời, người, rồng thần thảy Và các việc cúng dường Muốn pháp lâu ở đời Cho nên đến cõi này. Ta vì các Phật ngồi Dùng sức thần thông lớn Dời vô lượng trời người Làm cho nước thanh tịnh. Các đức Phật mỗi mỗi Đều đến dưới cây báu Như hoa sen trang nghiêm Nơi ao báu trong sạch Dưới mỗi cây báu đó Có tòa báu sư-tử Phật xếp bằng ngồi trên Sáng suốt rất đẹp đẽ Như giữa đêm tối tăm Đốt đuốc lớn lửa sáng. Thân Phật thoảng hương thơm Bay khắp mười phương nước Chúng sanh được hương xông Vui mừng không kể xiết Thí như luồng gió lớn Thổi lay nhánh cây nhỏ Dùng cách phương tiện đó Làm cho Pháp ở lâu. |
Nói cùng hàng đại chúng Sau khi ta diệt độ Ai có thể hộ trì Đọc nói kinh Pháp này Thời nay ở trước Phật Nên tự phát lời thệ. Coi Phật Đa-Bảo kia Dầu đã diệt từ lâu Do bản thệ nguyện rộng Mà còn rền tiếng lớn. Đức Đa-Bảo Như-Lai Và cùng với thân ta Nhóm họp các hóa Phật Phải nên biết ý này. Các hàng Phật tử thảy Ai có thể hộ pháp Nay nên pháp nguyện lớn Khiến pháp ở đời lâu Có ai hay hộ được Kinh Diệu-Pháp-Hoa này Thời là đã cúng dường Thích-Ca cùng Đa-Bảo. Đức Đa-Bảo Phật đây Ở trong tháp báu lớn Thường dạo qua mười phương Vì để nghe kinh này. Cũng là để cúng dường Các hóa Phật đến nhóm Trang nghiêm rất sáng đẹp Các thế giới vô lượng. Nếu người nói kinh này Thời là đã thấy ta Cùng Đa-Bảo Như-Lai Và các vị hóa Phật. [9] Các Thiện-nam-tử này Đều nên suy nghĩ kỹ Đây là việc rất khó Phải phát nguyện rộng lớn Bao nhiêu kinh điển khác Số nhiều như hằng sa Dầu nói hết kinh đó Cũng chưa đủ làm khó, Hoặc đem núi Diệu-Cao Ném để ở phương khác Cách vô số cõi Phật Cũng chưa lấy làm khó. Nếu người dùng ngón chân Động cõi nước Đại-thiên Ném xa qua cõi khác Cũng chưa lấy làm khó, Hoặc đứng trên Hữu-Đảnh Nói vô lượng kinh khác Vì để dạy bảo người Cũng chưa lấy làm khó. Nếu sau lúc Phật diệt Người ở trong đời ác Có thể nói kinh này Đây thì rất là khó, Giả sử lại có người Dùng tay nắm hư không Để mà khắp dạo đi Cũng chưa lấy làm khó. Sau khi ta diệt độ Nếu người tự thọ trì Hoặc bảo người thư trì Đây thời là rất khó, Hoặc đem cả cõi đất Để trên móng ngón chân Bay lên đến Phạm-Thiên Cũng chưa lấy làm khó, Sau khi Phật diệt độ Người ở trong đời ác Tạm đọc kinh pháp này Đây thì mới là khó. Giả sử gặp kiếp Thiêu Gánh mang những cỏ khô Vào lửa không bị cháy Cũng chưa lấy làm khó, Sau khi ta diệt độ Nếu người trì kinh này Vì một người mà nói Đây thì mới là khó Hoặc người trì tám muôn Bốn nghìn các tạng pháp Đủ mười hai bộ kinh Vì người mà diễn nói Khiến các người nghe pháp Đều được sáu thần thông Dù được như thế đó Cũng chưa lấy làm khó Sau khi ta diệt độ Nghe lãnh kinh điển này Hỏi nghĩa thú trong kinh Đây thì mới là khó. Hoặc có người nói pháp Làm cho nghìn muôn ức Đến vô lượng vô số Hằng-hà-sa chúng sanh Chứng được A-la-hán Đủ sáu phép thần thông Dầu có lợi ích đó Cũng chưa phải là khó, Sau khi ta diệt độ Nếu người hay phụng trì Những kinh điển như đây Đây thì là rất khó. [10] - Ta vì hộ Phật đạo Ở trong vô lượng cõi Từ thuở trước đến nay Rộng nói nhiều các kinh Mà ở trong kinh đó Kinh này là bậc nhứt Nếu có người trì được Thì là trì thân Phật, Các Thiện-nam-tử này Sau khi ta diệt độ Ai có thể thọ trì Và đọc tụng kinh này Thì nay ở trước Phật Nên tự nói lời thệ. Kinh pháp đây khó trì Nếu người tạm trì đó Thời ta rất vui mừng Các đức Phật cũng thế Người nào được như vậy Các đức Phật thường khen Đó là rất dũng mãnh Đó là rất tinh tấn Gọi là người trì giới Bậc tu hạnh Đầu-đà Thời chắc sẽ mau được Quả vô thượng Phật đạo. Có thể ở đời sau Đọc trì kinh pháp này Là chơn thật Phật tử Trụ ở bậc thuần thiện, Sau khi Phật diệt độ Có thể hiểu nghĩa này Thì là mắt sáng suốt Của trời người trong đời Ở trong đời kinh sợ Hay nói trong chốc lát Tất cả hàng trời người Đều nên cúng dường đó. |