KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA
PHẨM “PHÂN BIỆT CÔNG ĐỨC”
THỨ MƯỜI BẢY
Tam Tạng Pháp Sư Cưu Ma La Thập - Hán DịchTỳ Kheo Thích Trí Tịnh - Việt Dịch
- Lúc bấy giờ, trong đại-hội nghe Phật nói thọ-mệnh, kiếp số dài lâu như thế, vô-lượng, vô-biên, vô-số chúng-sinh được lợi-ích lớn.
Khi đó, đức Thế-Tôn bảo ngài Di-Lặc đại Bồ-tát:
A-Dật-Đa! Lúc ta nói đức Như-Lai thọ-mệnh dài lâu như thế, có sáu trăm tám muôn ức na-do tha hằng-hà-sa chúng-sinh được “Vô-sinh pháp-nhẫn”. Lại có đại Bồ-tát nghìn lần gấp bội được môn “văn-trì-đà-la-ni”. Lại có một thế-giới vi-trần số đại Bồ-tát được “Nhạo-thuyết vô-ngại biện-tài”. Lại có một thế-giới vi-trần số đại Bồ-tát được trăm nghìn muôn ức vô-lượng môn “Triền đà-la-ni”. Lại có tam-thiên dại-thiên thế-giới vi-trần số đại Bồ-tát chuyển được “Pháp-luân bất-thối”.
Lại có nhị-thiên trung-quốc-độ vi-trần số đại Bồ-tát chuyển được “Pháp-luân thanh-tịnh”. Lại có Thiểu-thiên quốc-độ vi-trần số đại Bồ-tát tám đời sẽ được vô-thượng chính-đẳng chính-giác. Lại có bốn Tứ-thiên-hạ vi-trần số đại Bồ-tát bốn đời sẽ được chính-đẳng chính-giác. Lại có ba tứ-thiên-hạ vi-trần số đại Bồ-tát ba đời sẽ được vô-thượng chính-đẳng chính-giác. Lại có hai tứ-thiên-hạ vi-trần số đại Bồ-tát hai đời sẽ được vô-thượng chính-đẳng chính-giác. Lại có một tứ-thiên-hạ vi-trần số đại Bồ-tát một đời sẽ được vô-thượng chính-đẳng chính-giácLại có tám thế-giới vi-trần số chúng-sinh đều phát tâm vô-thượng chính-đẳng chính-giác.
[2]- Lúc đức Phật nói các vị đại Bồ-tát đó được pháp-lợi, trên giữa hư-không, rưới hoa Mạn-đà-la, hoa ma-ha mạn-đà-la để rải vô-lượng trăm nghìn muôn ức các đức Phật ngồi trên tòa sư-tử dưới gốc cây báu, và rải đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật cùng đức Đa-Bửu Phật ngồi trên tòa sư-tử trong tháp bảy báu: cùng rải tất cả các đại Bồ-tát và bốn-bộ-chúng. Lại rưới bột gỗ chiên-đàn, trầm-thủy hương v.v. . . trong hư-không, trốn trời tự kêu tiếng hay sâu-xa.Lại rải nghìn thứ thiên-y, thòng các chuỗi ngọc chân-châu, chuỗi châu ma-ni, chuỗi châu như-ý khắp cả chín phương, các lò hương báu đốt hương vô-giá, tự-nhiên khắp đến cúng dàng đại-chúng. Trên mỗi đức Phật có các vị Bồ-tát nắm cầm phan-lọng, thứ-đệ mà lên đến trời Phạm-thiên. Các vị Bồ-tát đó dùng tiếng tăm hay, ca vô-lượng bài tụng ngợi-khen các đức Phật.Khi ấy ngài Di-Lặc Bồ-tát từ chỗ ngồi đứng dậy, trịch áo bày vai hữu, chắp tay hướng về phía Phật mà nói kệ rằng:
[3]
- Phật nói pháp ít có Từ xưa chưa từng nghe Thế-Tôn có sức lớn Thọ-mệnh chẳng thể lường. Vô-số các Phật-tử Nghe Thế-Tôn phân-biệt Nói được pháp-lợi đó Vui mừng đầy khắp thân Hoặc trụ bậc bất-thối Hoặc được đà-la-ni Hoặc vô-ngại nhạo-thuyết Muôn ức triên tổng-trì. Hoặc có cõi đại-thiên Số vi-trần Bồ-tát Mỗi vị đều nói được Pháp-luân bất-thối-chuyển. Hoặc có trung-thiên-giới Số vi-trần Bồ-tát Mỗi vị đều có thể Chuyển-pháp-luân thanh-tịnh. Lại có tiểu-thiên-giới Số vi-trần Bồ-tát Còn dư lại tám đời Sẽ được thành Phật-đạo. Lại có bốn, ba, hai Tứ-thiên-hạ như thế Số vi-trần Bồ-tát Theo số đời thành Phật. Hoặc một tứ-thiên-hạ Số vi-trần Bồ-tát Còn dư có một đời Sẽ thành nhất-thiết-trí. Hàng chúng-sinh như thế Nghe Phật thọ dài lâu Được vô-lượng quả-báo Vô-lậu rất thanh-tịnh. Lại có tám thế-giới Số vi-trần chúng-sinh Nghe Phật nói thọ-mệnh Đều phát tâm vô-thượng |
- Thế-Tôn nói vô-lượng Bất-khả tư-nghì pháp Nhiều được có lợi-ích Như hư-không vô-biên Rưới hoa thiên mạn-đà Hoa ma-ha mạn-đà Thích, Phạm như hằng-sa Vô-số cõi Phật đến Rưới chiên-đàn trầm thủy Lăng-xăng loạn sa xuống Như chiêm bay liệng xuống Rải cúng các đức Phật. Trống trời trong hư-không Tự-nhiên vang tiếng mầu, Áo trời nghìn muôn thứ Xoay-chuyển mà rơi xuống Các lò hương đẹp báu Đốt hương quý vô-giá Tự-nhiên đều cùng khắp Cúng dàng các Thế-Tôn. Chúng đại Bồ-tát kia Cầm phan-lọng bảy báu Cao đẹp muôn ức thứ Thứ lớp đến Phạm-Thiên. Trước mỗi mỗi đức Phật Tràng báu treo phan tốt Cũng dùng nghìn muôn kệ Ca vịnh các Như-Lai Như thế các món việc Từ xưa chưa từng có Nghe Phật thọ vô-lượng Tất cả đều vui-nừng Phật tiếng đồn mười-phương Rộng lợi ích chúng-sinh Tất cả đủ căn-lành Để trợ tâm vô-thượng. |
- Lúc bấy giờ, Phật bảo ngài Di-Lặc đại Bồ-tát rằng:
A-Dật-Đa! Có chúng-sinh nào nghe đức Phật thọ mệnh dài lâu như thế, nhẫn đến có thể sinh một niệm tín giải, được công-đức không hạn lượng được. Nếu có thiện-nam-tử, thiện-nử-nhơn, vì đạo vô-thượng chính-đẳng chính-giác, trong tám muôn ức na-do-tha kiếp tu năm pháp ba-la-mật: bố-thí ba-la-mật, trì-giới ba-la-mật, nhẫn-nhục ba-la-mật, tinh-tấn ba-la-mật, thuyền-định ba-la-mật, trừ trí-tuệ ba-la-mật, đem công-đức này sánh vớI công-đức tín-giải trước, trăm phần, nghìn phần, trăm nghìn muôn ức phần chẳng kịp một, nhẫn đến tính đếm, thí-dụ, không thể biết được. Nếu thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhơn có công-đức như thế mà thối-thất nơi vô-thượng chính-đẳng chính-giác, thời quyết không có lẽ đó.Khi ấy, đức Thế-Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:
[6]
- Nếu người cầu tuệ Phật. Trong tám nươi muôn ức Na-do-tha kiếp số Tu năm ba-la-mật Ở trong các kiếp đó Bố-thí cúng dàng Phật Và Duyên-giác đệ-tử Cùng các chúng Bồ-tát, Đồ uống ăn báu lạ Thượng phục và đồ nằm Chiên-đàn dựng tinh-xá Dùng vườn rừng trang-nghiêm Bố-thí như thế thảy Các món đều vi-diệu Hết các kiếp số này Để hồi-hướng Phật đạo, Nếu lại gìn cấm giớI Thanh-tịnh không thiếu sót Cầu nơi đạo vô-thượng Được các Phật khen ngợI Nếu lại tu nhẫn-nhục Trụ nơi chỗ điều-nhu Dầu các ác đến hại Tâm đó chẳng khuynh-động Các người có được pháp Cưu lòng tăng-thượng-mạn Bị bọn này khinh não Như thế đều nhẫn được Hoặc lại siêng tinh-tấn Chí-niệm thường bền vững Trong vô-lượng ức kiếp Một lòng chẳng trể thôi. Lại trong vô-số kiếp Trụ nơi chỗ vắng-vẻ Hoặc ngồi hoặc kinh-hành Trừ ngủ thường nhiếp-tâm Do các nhân-duyên đó Hay sinh các thuyền định, Tám mươi ức muôn kiếp An-trụ tâm chẳng loạn Đem phước thuyền-định đó Nguyện cầu đạo vô-thượng Ta được nhất-thiết-trí Tận ngằn các thuyền định Người đó trong trăm nghìn Muôn ức kiếp số lâu Tu các công-đức này Như trên đã nói rõ. Có thiện-nam, tín-nữ. Nghe ta nói thọ-mệnh Nhẫn đến một niềm tin Phước đâ hơn phước kia Nếu người trọn không có Tất-cả các nghi-hối Thân tâm giây lát tin Phước đó nhiều như thế. Nếu có các Bồ-tát Vô-lượng kiếp hành đạo Nghe ta nói thọ-mệnh Đây thời tin nhận được Các hàng người như thế Đỉnh thụ kinh-điển này Nguyện ta thuở vị-lai Sống lâu độ chúng-sinh Như Thế-Tôn ngày nay Vua trong các họ Thích Đạo-tràng rền tiếng lớn Nói pháp không sợ-sệt Chúng ta đời vị-lai Được mọi người tôn-kính Lúc ngồi nơi đạo-tràng Nói thọ-mệnh cũng thế, Nếu có người thâm-tâm Trong-sạch mà ngay thực Học rộng hay tổng-trì Tùy nghĩa giải lời Phật Những người như thế đó Nơi đây không có nghi. |
- Lại A-Dật-Đa! Nếu có người nghe nói đức Phật thọ-mệnh dài lâu, hiểu ý-thú của lời nói đó, người này được công-đức không có hạn-lượng, có thể sinh-tuệ vô-thượng của Như-Lai. Huống là người rộng nghe kinh này, hoặc bảo người nghe, hoặc tự chép, hoặc bảo người chép, hoặc đem hoa hương, chuỗi ngọc, tràng-phan, lọng nhiễu, dầu thơm, đèn nến cúng-dàng quyển kinh, công-đức của người này vô-lượng vô-biên có thể sinh nhất-thiết chủng-trí.
A-Dật-Đa! Nếu thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nghe ta nói thọ-mệnh dài lâu sinh lòng tin hiểu chắc, thời chính là thấy đức Phật thường ở núi Kỳ-Xà-Quật, cùng chúng Bồ-tát lớn và hàng Thanh-văn vây quanh nói pháp.
Lại thấy cõi Ta-bà này đất bằng lưu-ly ngang liền bằng phẳng, dây vàng Diêm-phù-đàn để ngăn tám nẻo đường, cây báu bày hàng, các đài lầu nhà thảy đều các thú báu hợp thành, chúng Bồ-tát đều ở trong đó. Nếu có người tưởng quán được như thế, phải biết đó là tướng tin hiểu sâu chắc.
Và lại sau đức Như-Lai diệt-độ, nếu có người nghe kinh này mà không chê bai, sinh lòng tùy-hỷ phải biết đó đã là tướng tin hiểu sâu chắc, huống là người đọc, tụng, thụ-trì kinh này, người này thời là kẻ đầu đội đức Như-Lai.
A-Dật-Đa! Thiện-nam-tử cùng thiện-nữ-nhân đó chẳng cần lại vì ta mà dựng chùa tháp, và cất Tăng-phường dùng bốn sự cúng-dàng để cúng-dàng chúng Tăng. Vì sao? Vì thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân đó thụ-trì, đọc tụng kinh điển này thời là đã dựng tháp tạo lập Tăng-phường cúng-dàng chúng tăng, thời là đem xá-lợi của Phật dựng tháp bảy báu cao rộng nhỏ lần lên đến trời Phạm-Thiên, treo các phan lọng và các linh báu, hoa, hương, chuỗi ngọc, hương bột, hương-xoa, hương đốt, các trống, kỹ nhạc, ống tiêu, ống địch, không-hầu các thứ múa chơi, dùng tiếng giọng tốt ca ngâm khen-ngợi, thời là ở trong vô-lượng nghìn muôn ức kiếp đã làm việc cúng-dàng đó rồi.
A-Dật-Đa! Nếu sau khi ta diệt-độ, nghe kinh điển này, có người hay thụ-trì, hoặc tự chép hoặc bảo người chép, đó là dựng lập Tăng-phường, dùng gỗ chiên-đàn đỏ làm các cung-điện nhà cửa ba mươi hai sở, cao bằng tám cây đa-la, cao rộng nghiêm đẹp, trăm nghìn Tỷ-khiêu ở nơi trong đó. Vườn, rừng, ao tắm, chỗ kinh-hành, hang ngồi thuyền, y-phục đồ uống ăn, giường nệm, thuốc thang tất cả đồ vui dẫy-đầy trong đó, Tăng-phường có ngần ấy trăm nghìn muôn ức nhà gác như thế, số đó nhiều vô-lượng, dùng để hiện tiền cúng-dàng nơi ta và Tỷ-khiêu tăng.
Cho nên ta nói: Sau khi Như-Lai diệt-độ nếu có người thụ-trì, đọc tụng, vì người khác nói. Hoặc mình chép hoặc bảo người chép, cúng-dàng kinh quyển thời chẳng cần lại dựng chùa tháp và tạo lập Tăng-phường cúng-dàng chúng Tăng. Huống lại có người hay thụ-trì kinh này mà gồm tu-hành bố-thí, trì-giới, nhẫn-nhục tinh-tấn, nhất-tâm, trí-tuệ, công-đức của người đây rất thù-thắng vô-lượng vô-biên.
Thí như hư-không, đông, tây, nam, bắc, bốn phía trên, dưới vô-lượng vô-biên, công-đức của người đó cũng lại như thế vô-lượng vô-biên mau đến bậc nhất-thiết chủng-trí. Nếu có người đọc tụng thụ-trì kinh này vì người khác nói, hoặc tự chép, hoặc bảo người chép, lại có thể dựng tháp cùng tạo lập Tăng-phường cúng-dàng khen-ngợi chúng Thanh-văn-tăng, cũng dùng trăm nghìn muôn pháp ngợi-khen mà ngợi-khen công-đức của Bồ-tát.
Lại vì người khác dùng các món nhân-duyên theo nghĩa giải nói kinh Pháp-Hoa này, lại có thể thanh-tịnh trì-giới cùng người nhu-hòa mà chung cùng ở, nhẫn-nhục không sân, chí niệm bền vững, thường quý ngồi thuyền được các món định sâu, tinh-tấn mạnh-mẽ nhiếp các pháp lành, căn lành trí-sáng, giỏi gạn hỏi đáp.
A-Dật-Đa! Nếu sau khi ta diệt-độ các thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân thụ-trì, đọc tụng kinh điển này lại có các công-đức lành như thế, phải biết người đó đã đến đạo-tràng gần vô-thượng chính-đẳng chính-giác ngồi dưới gốc đạo-thụ.
A-Dật-Đa! Chỗ của thiện-nam-tử cùng thiện-nữ-nhân đó hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc đi, trong đó bèn nên xây tháp, tất cả trời người đều phải cúng-dàng như tháp của Phật.Khi ấy, đức Thế-Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:
[8]
- Sau khi ta diệt độ Hay phụng trì kinh này Người đó phúc vô-lượng Như trên đã nói rõ. Đó thời là đầy-đủ Tất cả các cúng-dàng Dùng xá-lợi xây tháp Bảy báu để trang-nghiêm. Chùa-chiền rất cao rộng Nhỏ lần đến Phạm-thiên Linh báu nghìn muôn ức Gió động vang tiếng mầu, Lại trong vô-lượng kiếp Mà cúng-dàng tháp đó Hoa hương, các chuỗi ngọc Thiên-y, các kỹ-nhạc Thắp đèn dầu nến thơm Quanh khắp thường soi sáng, Lúc đời ác mạt-pháp Người hay trì kinh này Thời là đã đầy đủ Các cúng-dàng như trên. Nếu hay trì kinh này Thời như Phật hiện-tại Dùng ngưu-đầu chiên-đàn Dựng Tăng-phường cúng-dàng Nhà ba mươi hai sở Cao tám cây Đa-la Đồ ngon y-phục tốt Giường nằm đều đầy đủ. Trăm nghìn chúng nương ở Vườn rừng các ao tắm Chỗ kinh-hành, ngồi thuyền Các món đều nghiêm tốt. Nếu có lòng tín hiểu Thụ-trì, đọc tụng biên Nếu lại bảo người biên Và cúng-dàng kinh quyển. Rải hoa hương, hương bột Dùng tu-mạn, chiêm-bặc A-đề, mục-đa-dà Ướp dầu thường đốt đó Người cúng-dàng như thế Được công-đức vô-lượng Như hư-không vô-biên Phước đó cũng như thế. Huống lại trì kinh này Gồm bố-thí trì-giới, Nhẫn-nhục ưa thuyền-định Chẳng sân, chẳng ác khẩu Cung-kính nơi tháp miếu Khiêm-hạ các Tỷ-khiêu Xa lìa tâm tự cao Thường nghĩ suy trí-tuệ, Có gạn hỏi chẳng sân Tùy-thuận vì giải nói Nếu làm được hạnh đó Công-đức chẳng lường được. Nếu thấy Pháp-sư này Nên công-đức như thế Phải dùng hoa trời rải Áo trời trùm thân kia Đầu mặt tiếp chân lạy Sinh lòng tưởng như Phật, Lại nên nghĩ thế này: Chẳng lâu đến đạo-thụ Được vô-lậu vô-vi Rộng lợi các người trời Chỗ trụ chỉ của kia Kinh-hành hoặc ngồi nằm Nhẫn đến nói một kệ Trong đây nên xây tháp Trang-nghiêm cho tốt đẹp Các món đem cúng-dàng, Phật-tử ở chỗ này Thời là Phật thụ dụng Thường ở nơi trong đó Kinh-hành và ngồi nằm. |
KINH DIỆU-PHÁP LIÊN-HOA
Hết - Quyển Thứ Năm
Toàn cầu an-lạc, bốn pháp bền tu, thân được kế châu nối tiếng nhà, ba cõi bãi đao binh, bản và tích đều rõ, sa-giới chúng ngộ vô-sinh.
Nam-mô Pháp-Hoa Hội-Thượng Phật Bồ Tát. (3 lần)
Đức Văn-Thù khải cáo, vừa giúp chân thuyên, bền giữ bốn pháp được an- nhiên, từ đất vọt lên chúng nhiều nghìn, ngài A-Dật-Đa trùng tuyên, thọ lượng rộng vô biên.
Nam-Mô A-Dật-Đa Bồ-Tát. (3 lần)
SỰ TÍCH
TẢ KINH CỨU BẠN ĐỒNG HỌCĐời Tùy, niên hiệu Đại Nghiệp, có vị Khách Tăng đi đến miếu núi Thái Sơn, muốn tạm nghỉ. Người giữ miếu nói: “Đây không có nhà nào khác, chỉ dưới hiên của miếu thần có thể tạm nghỉ, nhưng vì gần đây, những người nghỉ nơi đó đều chết cả”.
Khách Tăng nói: “Không hề gì cho ta tạm nghỉ nơi đó”. Người giữ miếu bất đắc dĩ y lời dọn giường cho Khách Tăng nghỉ dưới hiên miếu.
Tối đến, Khách Tăng ngồi ngay thẳng tụng kinh. Ước chừng một canh sau, nghe trong màn có tiếng vàng ngọc khua, giây lát có vị thần từ trong màn ra lễ lạy Khách Tăng. Khách Tăng nói: “Nghe người nói trước đây nhiều người bị chết tại chốn này, có phải là Đàn Việt hại đó chăng, xin chớ hại ta”. Thần nói: “Ngày trước tình cờ những người mạng số sắp chết, nghe tiếng động của đệ tử, nhơn quá sợ mà chết, chớ chẳng phải đệ tử làm hại, xin thầy chớ lo”. Khách Tăng mời Thần ngồi nói chuyện. Lát sau, Khách Tăng hỏi: “Nghe nói thần Thái Sơn cai trị loài quỉ, có thật chăng ?”
- Thần đáp: “Đệ tử phước bạc, chính có thế. Có phải thầy muốn biết rõ việc người thân của Thầy đã chết chăng ?”
- Tăng nói: Ta có hai bạn đồng học đã chết muốn thấy đó.
- Thần hỏi tên hiệu rồi nói: “Một người đã đầu thai làm người, còn một người bị tội nặng đương ở địa ngục, không thể kêu đến nếu thầy muốn thấy cũng có thể được”.
- Tăng rất mừng, liền đứng dậy đi theo Thần. Không bao xa thấy nhà ngục lửa cháy đỏ rực. Thần dắt Tăng vào một nhà, xa thấy một người đương ở trong lửa rên la nói không ra tiếng, thân thể nám đen không nhìn được, mùi thịt cháy hôi khét khiến người đau lòng.
Thần nói: Chính ông ấy đó, Thầy còn muốn đi xem vài nơi khác chăng ?”
- Tăng buồn rầu xin trở về. Giây lát đến miếu, lại cùng Thần ngồi, Tăng hỏi Thần cách cứu bạn học. Thần nói: “Có thể đặng lắm. Thầy nếu tả được cho ông ấy một bộ kinh Pháp Hoa, thời chắc ông ấy đặng khỏi”.
- Bấy giờ gần sáng. Thần từ biệt Tăng vào trong.
- Sáng, người giữ miếu thấy Khách Tăng vẫn yên lành lấy làm lạ hỏi. Tăng thuật chuyện trong đêm lại.
Khách Tăng về chùa vì bạn tả kinh Pháp Hoa, tả xong, đóng bìa cắt xén tử tế lại mang kinh đến miếu. Đêm đó Thần ra chào hỏi mừng rỡ, hỏi thăm đến có việc chi. Khách Tăng đem chuyện tả kinh xong nói với Thần.
- Thần nói: “Đệ tử đã biết rõ việc ấy, Thầy vì bạn tả kinh, lúc mới chép đề mục thời ông ấy đã khỏi khổ, hiện đã thác sanh vào nhơn gian rồi, chỗ này không được tịnh khiết không thể thờ kinh, xin Thầy đem về chùa”. Cùng nhau đàm luận, gần sáng, Thần từ biệt Khách Tăng vào trong, Tăng lại mang kinh về chùa.
Quan Biệt Giá Trương Đức tự nói: “Khi ông trấn nhậm ở Châu Duyện có biết rõ việc trên”.
(Lại bộ Thượng Thơ Đường Lâm biên)